Tự hào nhìn lại chặng đường nghiên cứu khoa học của sinh viên Trần Văn Hiệp - Đại diện nhóm đạt giải nhất cấp Khoa- Nghiên cứu KHSV lần thứ 34.

21/08/2021

 

Sau một thời gian miệt mài đam mê nghiên cứu khoa học, chàng sinh viên Trần Văn Hiệp chợt nhìn lại về hành trình phấn đấu của mình nói riêng cũng như cả nhóm nói chung để giành giải nhất cấp Khoa về Nghiên cứu khoa học sinh viên lần thứ 34:

Hiệp ngồi nhớ lại  vào khoảng tháng 11 năm 2019, Hiệp đã mạnh dạn đánh liều cùng mấy đứa bạn thân đại học đăng ký tham gia làm Nghiên cứu khoa học (NCKH) sinh viên. Lúc mới đăng ký, háo hức lắm, mong chờ một kết quả hoàn mỹ lắm, vì lần đầu bỡ ngỡ mới lạ mà, cái gì mà chả thích. Đề tài mà Hiệp chọn là làm App MyHUMG (Nghiên cứu xây dựng cổng thông tin đào tạo cho sinh viên Đại học Mỏ - Địa chất).

Hồi đó, đứng trước sự lựa chọn 3 ngôn ngữ: Flutter, React Native  và Xamarin để làm app, Hiệp đã chọn Xamarin vì nghĩ nó có core là C#, mà ở trường thì C# là kiến thức mình được học nhiều nhất nên quyết định chọn để làm. Còn 2 ngôn ngữ kia tuy được đánh giá cao hơn rất nhiều nhưng đối với Hiệp nó vừa xa lạ mà làm App thì Hiệp chưa làm bao giờ nên cũng ngại mất thêm thời gian nghiên cứu. Tuy vậy, giờ đây nghĩ lại mới thấy đó là quyết định đúng đắn nhất mà mình có được. 

Nhưng đó là giờ nghĩ lại mới thấy vậy, còn ngày đó ấy à, nó là câu chuyện của nước mắt và sự tuyệt vọng. Câu chuyện đầu tiên và cũng là lần đầu tiên cả nhóm cùng hẹn nhau cùng làm là ra CircleK. Buổi này là buổi chỉ cần cài được Xamarin và chạy được máy ảo đã là thành công với cả bọn rồi. Ấy vậy mà, đời đâu như là mơ. Máy của Hiệp là máy cài được đầu tiên, nhưng máy của các bạn của mình thì không dễ như thế. Với một thế lực kinh khủng nào đó đứng đằng sau ám mà rồi hết buổi sáng chỉ có 2 cái máy chạy được, còn lại thì không. Buổi làm việc đầu tiên - cài máy kết thúc trong sự khó hiểu của cả Team.

Sau đó, máy tính của các bạn đã cài được nhưng lại không thể chạy Project chung của cả nhóm. Vậy là bao nhiêu kế hoạch từ đó cứ bị trôi đi, trôi đi. Cho đến một hôm thầy Nguyễn Thế Lộc hỏi tiến độ làm việc của nhóm thế nào thì Hiệp lại chỉ biết nói rằng cả Team vẫn đang nghiên cứu. Tuy là làm được 1 số màn hình nhưng nó hầu như không đem lại ý nghĩa nào cả.

Thoắt cái trôi đi, chỉ còn 2 tháng nữa là bảo vệ. Vì tình hình làm việc không tốt nên ý chí làm việc của cả Team đều không tốt, và cả Team cũng đã nói về việc xin không làm NCKH với thầy Lộc . Đây là một việc Hiệp không hề muốn chút nào, vì đơn giản Hiệp không muốn bỏ qua cơ hội mà ngày năm nhất, năm hai mình mong ước có được. 

Buổi sáng hôm đó, thầy Nguyễn Thế Lộc hẹn cả Team ở văn phòng Bộ môn Công nghệ phần mềm để hỏi về tình hình tiến độ. Đứng ngoài cửa, trước sức ép đến từ 3 bạn nói về việc xin thầy thôi không làm NCKH nữa, Hiệp ngoài miệng thì ậm ừ với các bạn nhưng trong lòng Hiệp đau hơn bao giờ hết. Đến giờ vào, ngồi nói chuyện với thầy một lúc, nhìn sự nhiệt tình của thầy, nhìn mong muốn của thầy vào bọn mình, Hiệp không sao có thể nói nổi việc xin bỏ không làm NCKH nữa. Ánh mắt thầy, sự tin tưởng của thầy đã truyền cho Hiệp một năng lượng lớn khiến mình có động lực hơn rất nhiều. Và Hiệp đã nói với thầy rằng lần sau lên sẽ có sản phẩm show cho thầy xem.

Thời gian lại trôi, và khó khăn ngày 1 đến với mình nhiều hơn khi thời gian đó là lúc các bạn bước vào kỳ thi học kỳ, chỉ có mỗi mình học xong rảnh rang nên ngồi làm, ngồi mò một mình. Làm app là một chuyện, Hiệp còn phải làm cả Backend nữa. Mà Hiệp có biết tý kiến thức gì đâu, lại ngồi mò. Ngồi ngâm cái cơ sở dữ liệu siêu to khổng lồ mà làm cái đơn giản nhất là Login nó cũng không chạy. Khi Hiệp rơi vào cảm giác tuyệt vọng level max thì cũng là lúc thầy nhắn tin có khó khăn gì không lên gặp thầy. Sau buổi hôm ấy, chức năng chạy được rồi Hiệp cũng hiểu nhiều hơn về viết API. Hiệp đã lấy ra được data, tuyệt vời.

Nhưng vì API trên máy nên chỉ chạy App với máy ảo nó chạy được, còn chạy trên máy thật thì nó lại không nhận được dữ liệu. Ngồi mò ra cái Publish API, ôi lại là cảm giác sướng yomost không gì tả nổi. Nhưng có một điều làm mình bớt vui lại là mình mới chỉ đăng nhập được và lấy ra thông tin cá nhân, còn rất nhiều thứ mình cần lấy: lịch thi, TKB, Điểm, vv… Mà thời gian lúc này chỉ còn lại chưa đầy 2 tuần. Cảm giác chán nản tự nhiên ùa đến, khi mà bên Hiệp giờ không còn ai đồng hành cả, app thì được 5 màn hình thì mới 1 màn có data, Word thì không có, Powerpoint thì không. Như thế này có lên bảo vệ thì cũng chỉ là trò cười và cũng làm xấu hổ thầy ra.

Như một người hùng theo dõi Hiệp thầm lặng, thầy Lộc lại đến và kéo Hiệp ra khỏi hố đen của sự tuyệt vọng ấy. Thầy ngồi cùng mình làm API, lấy data, nghiên cứu Database, cho Hiệp slide Powerpoint. Khi ấy chỉ còn 3 ngày là tới ngày bảo vệ. Và như một người sắp bị chết đuối, mình cố gắng vùng vẫy, Hiệp gần như không ngủ trong 3 ngày cuối, và Hiệp cũng đã ghép thành công dữ liệu vào tất cả các màn hình. Cảm giác khi xem được điểm của  Hiệp không phải trên trang daotao mà trên chính con app Hiệp làm ra nó đã lắm.

Rồi sáng hôm bảo vệ NCKH ấy, mình chạy lại App lần cuối để chỉnh sửa 1 số lỗi nhỏ thì phát hiện ra app đã bị lỗi, đang không trả về data nữa do api chết. Hiệp lập tức báo thầy và thời gian bảo vệ của Hiệp là 8h30 nhưng vì lỗi nên Hiệp xin các thầy cô trong hội đồng cho bảo vệ sau với lý do chờ các bạn đến. Ngồi làm với 300% công lực, thời điểm sửa được xong lỗi con app thì mình nhận ra còn 20p nữa là tới lượt mình bảo vệ mà mình còn chưa mở cái slide ra xem mặt mũi nó thế nào, tập thuyết trình ra sao. Vậy rồi mới lại mở slide ra và ngồi tìm đọc khái niệm api là gì bla bla…Lúc này nhìn lại tự nhiên mình Hiệp thấy rụt rè và xấu hổ với những gì mình làm được so với những bài NCKH của mọi người nói. Nhưng thôi liều đi, đến nước này rồi không quay đầu được.

Buổi bảo vệ hôm đó, Hiệp bị chém cho te tua, từ bị chê quyển báo cáo mỏng dính 30 trang mở ra cái đã hết đến việc thầy cô hỏi mình lý thuyết API là gì, và sau câu trả lời của mình thì thầy cô cười... Niềm động viên an ủi lớn nhất lúc đó với Hiệp là mình còn một người bạn đồng hành sát cánh với mình. Việc bạn làm chỉ đơn giản là bấm tua slide thôi nhưng nếu không có bạn chắc Hiệp sẽ không có đủ tự tin để làm được tất cả mọi điều vượt ngoài mong đợi trong ngày hôm đó.

Bảo vệ xong, nhắn tin với thầy Lộc, Hiệp đã hoàn thành xong, thầy chúc mừng Hiệp và Hiệp cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì Hiệp đã dám đi đến tận bây giờ, nhẹ nhõm vì Hiệp cảm thấy mình hoàn thành được một ước mơ của mình. Nhẹ nhõm vì mình đã không bỏ cuộc, đã làm hết khả năng của bản thân thì dù kết quả có như thế nào, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Sau buổi bảo vệ, Hiệp nhận được kết quả là đứng thứ 7- vẫn đứng trên 1 Team cuối cùng là Team của Minh. Trời, sốc… Cảm giác vừa vui vừa buồn không tả nổi, nhưng ngay lúc đó, Hiệp đã nuôi ý định là mình sẽ phải làm lại, phải đạt giải nhất vào năm sau. Hiệp lúc đó mới chỉ hết năm 4 và còn cả 1 năm để Hiệp làm lại, đó là nguyên nhân của việc Hiệp tiếp tục nghiên cứu và nâng cấp App. Trong quá trình này, luật hấp dẫn đã cho mình được biết, được hỏi, được nói chuyện và sau này là được làm nhân viên của anh - anh Tuyến.

Nói về anh Tuyến, anh là một người rất nhiệt tình, Hiệp thấy hầu như bài hỏi của bạn nào trên Team Xamarin anh cũng vào trả lời. Hiệp  thì làm hay ra lỗi mà sửa kiểu gì cũng không được nên cũng hay đăng bài lên hỏi. Trong thời gian còn đang làm App để chuẩn bị cho NCKH, Hiệp  có nhận được 1 lời mời về công ty anh dạy cho, nhưng lúc ấy không có kiến thức nền tảng và lại mình chưa sẵn sàng với chính bản thân nên mình hẹn anh 1-2 tháng nữa. Và khi Hiệp bảo vệ NCKH xong, Hiệp  nghiên cứu và làm tiếp App, lại đăng bài lên hỏi và rồi anh lại chủ động bảo mình về anh dạy cho. Lúc này, tuy bản thân chưa có gì nhưng nhìn lại chặng đường 8 tháng vừa qua Hiệp tự nghiên cứu chẳng được cái gì cả, nên Hiệp đã quyết định sẽ đến để được anh dạy.

Ngày 13-7, đó là ngày mà Hiệp chẳng thể quên, là ngày Hiệp được gặp anh Tuyến lần đầu tiên và cũng là ngày Hiệp được gặp cả anh Linh - Người có những chia sẻ tuyệt vời với Hiệp sau này. Trong quá trình làm việc với 2 anh, Hiệp cảm nhận được sự yếu kém trong tư duy, trong cách phân tích bài toán, trong cách code của mình. Nó là 1 mớ tơ vò và đã có lúc khiến cho anh Tuyến phải stress vì Hiệp. Hiệp ngày ấy, 4 đặc trưng của OOP là gì không biết, khai báo biến thế nào không biết, Hàm là gì, Constructor là gì cũng chẳng biết. Từ con số 0, không biết gì cả, mục đích của Hiệp là học thêm kiến thức, nhưng bản thân mình cảm nhận được rằng mình tiếp thu quá chậm, nếu cứ kéo mình mãi thế này các anh cũng sẽ rất mệt. Và có chăng, 1-2 lần ý nghĩ xin nghỉ việc lại lóe lên trong đầu. Những lúc như vậy, nghĩ đến cảm giác phải khóc khi cố gắng fix bug mà nó không hết lỗi, không có ai chỉ dạy, động lực ấy lại thúc đẩy mình và khiến Hiệp kiên trì hơn nữa. Học Xamarin đến tháng 10/2019, khi mà Hiệp đã có thể làm việc cơ bản với các Task cơ bản rồi thì anh Tuyến lại có một sự lựa chọn mang tính bước ngoặt với Hiệp cho đến bây giờ, đó là cho Hiệp tự nghiên cứu và theo học Flutter (và mình quyết định sử dụng ngôn ngữ mới này để làm lại App MyHUMG).

Thời gian đầu mới học Flutter, Hiệp cảm thấy có rất nhiều động lực vì Flutter dễ code hơn Xamarin rất nhiều, vả lại lúc ấy với những ý tưởng về 1 MyHUMG phiên bản Update hiện lên trong đầu thì mình càng có nhiều động lực hơn mặc dù là tự nghiên cứu một mình. Cho đến tháng 12 thì anh Tuyến phổ biến Flutter đến toàn bộ Team và khi ấy Hiệp mới càng thấm giá trị của việc có đồng đội đồng hành quan trọng như thế nào.

Thời gian training Flutter cùng anh và cả công ty được 3 tháng thì cả nhóm phải move sang công ty mới. Công ty mới có Team mobile rất mạnh về Flutter và anh muốn ở 1 môi trường lớn hơn, chúng mình có thể học được nhiều điều hơn. Từ đó ngày thì Hiệp đi làm việc ở công ty, tối về tranh thủ làm MyHUMG. 

Đội làm NCKH lúc này đã có 5 thành viên do thầy TS. Nguyễn Thế Lộc tìm kiếm thêm được để cùng nhau nghiên cứu, phát triển App. Nhóm có Cảnh lo phần viết Backend và nghiên cứu CSDL của trường, có Giang làm về Web admin, Thảo làm về phân tích bài toán, phát triển các ý tưởng cùng với thầy và cuối cùng là Mạnh và mình phụ trách code App. Cả Team hoạt động trơn chu như một cỗ máy cho đến khi ghép API đầu tiên và lại gặp phải vấn đề muôn thuở- Login bị lỗi và không đăng nhập được. Ngồi mất 3 ngày để debug vào từng dòng code nghiên cứu luồng chạy của code của bài toán mẫu, vậy mà khi chuyển qua app mình thì lại fail không thể chạy được. Cho đến thầy Lộc dẫn Hiệp đi gặp thầy Chuyên, thầy nói về cách hoạt động của code của mình, về mô hình thầy đang làm và những lời khuyên để mình về chỉnh sửa lại code. Thời gian được nói chuyện với thầy chỉ là 10p ít ỏi của giờ nghỉ giải lao thôi nhưng nó quả đã đem đến lại ánh sáng với Hiệp, và cả Team nữa.

Sau khi những vấn đề khó khăn ban đầu đã được giải quyết, khi mà code đã trở lên dễ dàng hơn thì việc mà cả Team cảm thấy không ổn tiếp theo là UI của App quá xấu và UX thì quá tệ. Cả Team lại ngồi họp với nhau và đưa ra các ý kiến, rồi sau khi có ý tưởng thì việc ai nhận Design App lại là một công việc nặng nề và vất vả nhất. Lúc này, Mạnh đã xung phong nhận Design, ôi, ánh mặt trời lại đến đây rồi mặc dù lúc đó đang họp là buổi tối. Nhìn cái cách mà cả Team làm việc: Cảnh ngồi mò mẫm cả hàng ngàn bảng ghi để lấy ra được 1 vài field, Thảo thì cố gắng phân tích những ý tưởng của thầy, Giang thì say sưa nghiên cứu VueJs để làm Web, Cảnh thì vừa design vừa code. Hiệp thấy thật là hạnh phúc và may mắn biết bao khi được làm việc với một Team tràn đầy nhiệt huyết và sức sống như vậy. Nó đem lại cho Hiệp cảm xúc như hồi mới đăng ký NCKH với thầy Lộc vậy.

Vượt qua tất cả những khó khăn và trở ngại thì nhóm của Hiệp đã hoàn thành được app và bước tới buổi bảo vệ đầu tiên cấp Bộ môn. Buổi bảo vệ diễn ra suôn sẻ với nhiều các ý kiến của thầy cô đóng góp cho Team của Hiệp để phát triển App hơn nữa. Nhờ có vậy mà 1 tuần sau đó, cả Team lại làm việc hết mình mong hoàn thành được các ý tưởng mới mà thầy cô đã đóng góp nhằm có thể nâng cấp App lên mức xịn nhất có thể để đoạt giải trong buổi bảo vệ cấp Tiểu ban.

Thời gian trôi nhanh quá, buổi bảo vệ cấp Tiểu ban đã đến. Lúc này mặc dù Covid không thể nhìn mặt nhau trực tiếp nhưng thông qua những dòng tin nhắn chat, mình cũng cảm nhận được sự lo lắng trong mỗi thành viên. Không lo lắng sao được, bởi đó là tâm huyết, là niềm hi vọng, là ước mơ mong rằng App có thể được thầy cô quan tâm để ứng dụng vào thực tế, sử dụng cho toàn bộ các sinh viên của HUMG. Đó là niềm tự hào của cả nhóm và Thảo sẽ là người thay mặt nhóm để trình bày với các thầy cô trong hội đồng. Buổi bảo vệ thuyết trình diễn ra thành công suôn sẻ mặc dù gặp phải 1 số lỗi trục trặc do thiết bị và đường truyền mạng. Cả Team thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành buổi bảo vệ. Lắng nghe những lời khen đến từ tất cả các thầy cô và bên cạnh đó cũng là những góp ý của thầy cô về những sai sót mà nhóm mình đang mắc phải, những cải thiện mà nhóm của Hiệp  cần làm,...

Và cái cảm xúc khi nghe tin Team được 91đ và đứng thứ 2 trong buổi bảo vệ cấp Tiểu ban làm mình vui sướng tột cùng. Hiệp thật sự xúc động và lúc đó mình đã lại khóc, khóc cho niềm hạnh phúc hiện tại và khóc cho cả sự cố gắng của cả team đã được đền đáp nữa. Trưa đó, sao mà cơm mẹ nấu ngon thế không biết.

Ngày thì là vậy, nhưng đến đêm hôm ấy Hiệp không thể nào ngủ được. Những ý nghĩ trong đầu Hiệp cứ nảy ra liên hồi khi thầy thông báo mấy hôm nữa sẽ lại diễn ra buổi bảo vệ cuối cùng chọn ra Team đi tiếp và lên bảo vệ cấp Trường. Những ý tưởng, những Update về chức năng cứ liên tục nảy ra trong đầu của Hiệp, rồi Hiệp  lại ngồi nghĩ về tính ứng dụng của chức năng, vân vân và mây mây cho đến tận gần sáng mình mới có thể thở một hơi dài để đi vào giấc ngủ do đã quá mệt.

Những ngày cuối cùng ấy, nó thật sự áp lực và căng thẳng với  Hiệp . Nó không chỉ đến từ việc hoàn thiện App MyHUMG mà còn áp lực phải hoàn thành công việc công ty của mỗi thành viên. Và với ngay cả Thảo cũng đã phải ngủ gật vì phải thức quá khuya để lắng nghe ý tưởng của Hiệp và định hướng phát triển ý tưởng ấy. Mạnh thì vừa tiêm covid xong nhưng cũng cố nén sự đau nhức mỏi mệt của cơ thể để làm việc. Cảnh giờ đây kiêm luôn cả việc làm Web để có 1 UI đẹp hơn và Giang thì rà soát lại tài liệu, chỉnh sửa theo ý kiến của thầy cô góp ý và làm powerpoint thu hút hơn. 

Mọi sự cố gắng đã không vô ích, hôm nay ngày 19 tháng 8, Team của Hiệp là những người hạnh phúc hơn ai hết khi MyHUMG - đứa con tinh thần 2 tuổi đã đạt giải nhất cấp Khoa và sẽ được show lên trình bày trước Trường. Đó là thành quả của cả một quá trình, là nhờ sự nhiệt tình làm việc của cả Team NCKH, là sự giúp đỡ nhiệt tình của anh chị em trong Team mobile công ty, là sự chỉ dẫn đúng đường, đúng lối của anh Tuyến. Hiệp cảm thấy hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc, sự cố gắng của Hiệp và cả Team đã được bù đắp xứng đáng. Hiệp nhận ra rằng, chỉ cần nỗ lực cố gắng, kiên trì, làm việc chăm chỉ thì tất cả mọi việc mình làm trong cuộc sống sẽ đều thành công. Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ Hiệp  trong thời gian qua. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Cảm ơn sự tuyệt vời của cuộc sống!!!

Đào Thị Tuyết

(Trần Văn Hiệp - CNPMD K61)